Mạnh Mẽ Nương Tử Chập 1Tần Hoài là nơi nổi tiếng khắp thiên hạ nhờ ôn nhu hương. Hai bờ sông trải rộng xóm cô đầu, giữa sông hoa thuyền tấp nập, khắp nơi oanh ca yến hót, nũng nịu dịu dàng, tràn ngập hơi thở ngợp trong vàng son xa hoa, cũng hấp dẫn rất nhiều vương công quý tộc cùng văn nhân tài tử.
Nữ tử Giang Nam thướt tha nhiều vẻ, dung mạo đoan chính thanh nhã, ôn nhu như nước, hơn nữa thanh âm kiều nhuyễn, quả thực có thể làm mê đắm toàn bộ nam nhân trong thiên hạ, khó trách người người đều nói Giang Nam nổi tiếng từ xưa nhờ mỹ nữ. Nhưng mà —— cũng có ngoại lệ , thí dụ như Liễu Nguyệt Nhu, một người không hề hợp với danh xưng Kim Lăng nữ tử.
“A —— cứu mạng nha! Oa!” Giữa phố xá náo nhiệt truyền ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, khiến mọi người ào ào nhìn về phía phát ra tiếng. Chỉ thấy một người nam nhân đang ôm đầu chạy trốn.
Nam nhân kia tiếng kêu cứu vang tận mây xanh: “Cứu mạng a! Cứu… Ối ——” một cái giày thêu chân bó nữ tử in chính diện trên mặt nam nhân kia, khiến hắn nuốt hết toàn bộ thanh âm, cũng khiến hắn nằm bẹp dí trên mặt đất.
Nữ nhân chân bó kia thuận thế truy kích, ở những chỗ thịt nhiều trên người nam nhân đó hung hăng cho mấy đá thật nặng, mới cảm thấy mĩ mãn thu chân. Rồi một ngón tay ngọc vươn đến: “Đồ xú nam nhân không có mắt, dám chiếm tiện nghi của cô nãi nãi ngươi sao? Muốn tìm chết cứ nói rõ, bổn cô nương sẽ thành toàn cho ngươi! Đúng là đồ chó chết!”
Lại hướng bên sườn thắt lưng của hắn đá tiếp hai cái, nữ nhân chân bó kia mới thoải mái mà vỗ vỗ tay, tâm tình thư sướng rời đi.”Hừ! Xem ra ngươi vận khí tốt, cô nãi nãi hôm nay không muốn đánh người! Lần tới ra ngoài nhớ mang theo mắt chó!”
Chờ nữ nhân chân bó kia đi xa, mọi người mới từ tứ phía vây quanh nam nhân đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất, thương hại nhìn hắn mũi gãy miệng phun máu, khuôn mặt bị biến dạng nghiêm trọng.
“Đáng thương a! Bị đánh thành cái dạng này, ai, thật sự quá thảm !”
“Cũng không phải đã chết, vẫn còn may! A di đà phật!”
“Chắc là người từ nơi khác đến sao? Lại dám đi chọc tiểu thư mạnh mẽ của Liễu gia.”
“Chắc chắn là từ nơi khác tới rồi, người ở đây làm sao không biết sống chết như vậy? Ai, vừa tới Kim Lăng, chưa quen biết ai đã dám lên phố ăn đậu hủ nữ nhân, lại rơi vào tay của Liễu Nguyệt Nhu, bị đánh cũng là xứng đáng !”
“Ôi, đừng nói như vậy, người ta đủ thảm lắm rồi! Chậc chậc, cái mũi vừa vẹo vừa gãy. Tính xem tháng này đây là người thứ mấy rồi ?”
“Là người thứ ba.”
“Người thứ tư mới đúng! Còn một tên bị thảm hơn nhiều, nghe nói xương sườn cũng bị gãy hai cái a…”
··················
Nhẹ nhàng bước chân, Liễu Nguyệt Nhu hậm hực đi vào cổng nhà.
Liễu gia coi như là nhà giàu nhất Kim Lăng thành, sản nghiệp tổ tiên không tệ. Cho dù thế hệ này Liễu Bác Văn cùng con trai là Liễu Trọng Thi chỉ là con mọt sách, thủ tổ nghiệp cùng vài mẫu đất đai cũng đủ cho bọn họ xài cả đời. Liễu Bác Văn cưới một thê một thiếp, có một con trai và hai nữ nhi. Con trai Liễu Trọng Thi cùng tiểu nữ nhi Liễu Nguyệt Nhu là do chính thê đã qua đời sinh, đại nữ nhi Liễu Thủy Nhu là Nhị phu nhân Phạm thị sinh. Liễu Thủy Nhu năm kia đã gả cho công tử của Dư huyện phủ làm vợ, Liễu Nguyệt Nhu tắc phố khuê nữ ( coi như là gả ra ngoài không nổi).
Liễu Nguyệt Nhu một đường xuyên qua hoa viên, tiến vào khuê phòng cùa mình, một bên cởi bỏ áo khoác một bên thanh thanh cổ họng kêu: “Thanh Thanh! Thanh Thanh! Nha đầu nhà ngươi chạy đi đâu rồi? Mau mang cho ta chén nước! Hôm nay nóng quá a. Trời ạ, ta khát gần chết!”
“Nguyệt, Nguyệt Nhu, con đã trở lại?” Phía sau truyền đến tiếng thăm hỏi sợ hãi.
Liễu Nguyệt Nhu đang quạt quạt tay dừng lại, quay đầu thấy Liễu gia Nhị phu nhân —— Phạm thị đứng ở phía sau mình.
“Nhị nương? Tại sao lại ở đây? Có chuyện gì a?” Nguyệt Nhu lưu loát nói chuyện một bên kéo ghế ngồi xuống, nhưng thấy Nhị nương vẫn khẩn trương vò vò khăn tay đứng, Nguyệt Nhu ngẩng đầu kéo ghế ý bảo nàng có thể ngồi xuống: “Ngồi đi ngồi đi, có việc ngồi xuống rồi nói!” Thật không biết bà đang sợ cái gì? Bà là trưởng bối nha, phải có chút uy phong trưởng bối đi chứ!
“Nga, hảo.” Phạm thị chậm rãi ngồi xuống ghế, hai tay đoan chính đặt ở trên gối.
“Nói nha! Tìm con có chuyện gì?” Đợi nửa ngày không thấy bà mở miệng, Liễu Nguyệt Nhu có chút không kiên nhẫn . Bà không cần như vậy sợ bóng sợ gió? Làm như Liễu Nguyệt Nhu nàng có thể ăn thịt người vậy đó. Vốn hôm nay tâm tình không tốt, lại thấy bộ dáng bà ấy sợ hãi rụt rè như vậy liền không thoải mái chút nào.
Phạm thị hơi hơi giật người lên một chút, sau một lúc lâu ngập ngừng mới nói: “Nguyệt, Nguyệt Nhu, nghe nói con, con lại đánh người ?”
“Đúng vậy! Hắn ta đáng đánh lắm! Nhị nương, người rốt cuộc muốn nói cái gì?” Liễu Nguyệt Nhu cảm thấy nhẫn nại sắp hết rồi.
“Nhưng là, đánh người, đánh người là không tốt . Không nên tùy, tùy tiện đánh người…” Phạm thị càng nói càng nhỏ giọng, thậm chí còn không dám nhìn hướng Liễu Nguyệt Nhu. Nàng vốn là nha đầu của hồi môn của Liễu phu nhân đã mất, sau này vì có nữ nhi Liễu Thủy Nhu nên mới được Liễu lão gia thu làm nhị phòng. Sau khi phu nhân qua đời, chức trách giáo dưỡng Liễu Nguyệt Nhu liền rơi trên người bà, nhưng bà nào dám quản nữ nhi của phu nhân? Mà lão gia một lòng nghiên cứu thi thư, cho rằng giáo dưỡng nữ nhi là trách nhiệm của phụ nhân, cũng không quan tâm chuyện của nữ nhi, bời thế nên Liễu Nguyệt Nhu mới trở nên dã man như vậy. Bà thật là có lỗi với phu nhân dưới cửu tuyền! Hôm nay nghe nói Liễu Nguyệt Nhu lại ở bên ngoài đánh người, bà mới cố gắng cứng gan tiến đến khuyên nhủ.
“Đã biết. Tùy tiện đánh người đương nhiên không tốt, ta cho tới bây giờ đâu làm như vậy .” Người nàng đánh đều là xú nam nhân nên đánh! Liễu Nguyệt Nhu nại tính tình hỏi lại một tiếng: “Nhị nương, người rốt cuộc muốn nói chuyện gì?” Gì chứ chính sự thì không nói, lại nói đến ba cái chuyện tầm xàm?
“Ách?” Phạm thị sửng sốt, bà vừa rồi nói không rõ ràng sao?
Ách cái gì? Liễu Nguyệt Nhu hếch mày lên chờ bà nói tiếp.
“Ách… Ta là nói đánh, đánh người không tốt…” Phạm thị bắt đầu phát run.
“Ta đã nói là đã biết.” Bà ấy bị cái gì mà vẫn chưa nói vào chuyện chính? Sợ thì cũng nói cho hết rồi mới trở về nha!
“Nga, a, con có biết a? Kia… Kia…” Như vậy lời bà khuyên nhủ nó không nghe sao? Phạm thị do dự xem có nên cáo từ hay không, nhưng Liễu Nguyệt Nhu còn đang chờ bà nói tiếp, khiến bà cảm thấy phải nên nói chút gì đó.
Liễu Nguyệt Nhu thở dài, quên đi, chờ đến thời điểm bà ấy muốn nói thì nói sau.”Thanh Thanh! Trà thế nào còn chưa có bưng tới? Ta khát muốn chết!” Nha đầu kia tay chân càng ngày càng chậm .
“Nga, ta đây châm trà cho con được rồi.” Phạm thị nhanh đứng lên bưng nước trà cho Liễu Nguyệt Nhu, bà xưa vốn chính là nha hoàn hầu hạ phu nhân cùng tiểu thư, nhiều năm như vậy vẫn cảm thấy bản thân mình không xứng cùng các nàng cùng ngồi cùng ăn.
“Không cần không cần, Nhị nương ngồi, ngồi đi!” Liễu Nguyệt Nhu gọi bà lại, cảm giác cơn tức bản thân mình lại sắp phun trào , trưởng bối phải có bộ dạng của trưởng bối chứ, ít nhất bà hiện tại đang là đương gia chủ mẫu, hơi một chút lại có bộ dạng như nha hoàn thế được không? Vốn là đem bản thân mình tức thời đám người, sợ tam sợ tứ. Có cái gì mà tốt chứ? Giống như nàng Liễu Nguyệt Nhu với thần ác sát ăn thịt người giống nhau.
Bị Liễu Nguyệt Nhu quát bảo ngưng lại, Phạm thị vô thố đứng nguyên, không biết nên làm thế nào cho phải.
Liễu Nguyệt Nhu trợn trừng mắt, thật sự chịu không nổi bà nữa, “Nhị nương, người còn muốn nói ra suy nghĩ của mình không?” Chờ chính bà mở miệng chỉ sợ phải chờ tới trời tối.
“Không, không có, không có chuyện gì. Kia, kia ta đi trước?” Nhìn thấy bộ dáng Liễu Nguyệt Nhu không kiên nhẫn, Phạm thị càng thêm vô thố. Làm sao bây giờ? Bà hình như lại chọc Liễu Nguyệt Nhu tức giận.
“Hảo, Nhị nương không có việc gì thì trở về đi, có việc ngày khác lại tới tìm ta.” Làm cái gì? Đến nửa ngày chuyện gì cũng chưa nói đã muốn đi . Liễu Nguyệt Nhu miễn cưỡng ngăn chận bản thân mình tính tình táo bạo, tận lực hiền lành đối đãi bà. Nếu người khác đã sớm ăn một đấm! Thứ nàng chịu không nổi nhất là người hay mắc cỡ ngại ngùng.
Nhị nương là như thế này, luôn cảm thấy bản thân mình kém một bậc, cả đời đem bản thân đặt tại vị trí của hạ nhân. Nàng thật sự rất khó tôn trọng loại trưởng bối không hề có chủ kiến này.
“Thanh Thanh! Thanh Thanh! Ngươi còn đang cọ xát cái gì?” Nàng cần phải có ngay một chén nước để nguôi giận, nhưng nha đầu của bản thân lại cố tình chậm chạp không hiện ra.
“Đến đến.” Một thanh âm nha đầu đáp lại cùng khay trà xuất hiện, nàng đi đường tư thế rất quái lạ, luôn kéo chân trái lên trước, rồi chân phải mới vòng theo sau, vừa thấy đã biết là bị thọt một bên chân .
Thanh Thanh đem khay trà bưng lên bàn, “Thực xin lỗi, tiểu thư. Trong phòng không có nước sôi , ta đến phòng bếp múc nước, bởi vậy nên mới tới chậm.”
“Ngu ngốc! Lấy nước sôi làm cái gì a? Ta đã nói là ta nóng muốn chết, ngươi cũng không hiểu mà cho ta chút nước lạnh! Ngược lại thật sự là ngốc muốn chết!” Liễu Nguyệt Nhu buồn bực trừng nước trà nóng hôi hổi, “Còn không mau thổi nguội cho ta!” Thật sự là tức chết nàng !
“Vâng, vâng.” Thanh Thanh đem nước trà đổ vào bên trong bát trà, dùng hai cái bát trà đổ qua đổ lại, làm cho trà nguội mau một chút. Nhìn tiểu thư thở phì phì quạt quạt, nàng làm động tác trong tay nhanh hơn. Lúc tiểu thư cáu kỉnh tuy không tốt, nhưng nàng biết tiểu thư là người tốt. Nàng hồi còn nhỏ bị ngã gãy chân, không có thuốc men chạy chữa nên bị tàn phế suốt đời, trong nhà quá nghèo, vì không muốn nàng liên lụy người nhà liền đem nàng ném ở ven đường. Nàng ở bên đường chịu đói chịu rét hai ngày, không ai chịu để ý nàng tàn phế, nhưng tiểu thư lại đem nàng nhặt trở về Liễu gia, cho nàng thành nha đầu của tiểu thư. Tuy rằng tiểu thư luôn luôn đối nàng hô to gọi nhỏ, nhưng chưa bao giờ từng đánh nàng bỏ đói nàng. Nàng chân cẳng không dùng được, làm việc ba tha bốn kéo, nhưng tiểu thư cho tới bây giờ chỉ nói nàng vài câu, cũng không hề phạt nàng, cũng không tính toán đổi lấy nha đầu linh hoạt hơn. Năm đó phu nhân ngại nàng hầu hạ tiểu thư không tốt muốn đuổi nàng đi, là tiểu thư cứng rắn giữ nàng lại. Nàng biết, tiểu thư là chủ tử tốt khó cầu, ân tình của tiểu thư, nàng cả đời cũng báo đáp không xong.
Cuối cùng cảm thấy trà đã có thể uống, Thanh Thanh đem bát trà nâng đến trước mặt tiểu thư: “Tiểu thư, thỉnh dùng trà.”
“Ân.” Liễu Nguyệt Nhu tiếp nhận bát trà, thấy Thanh Thanh vẫn đứng , vẫy vẫy tay: “Đi qua một bên ngồi xuống, đừng đứng ngốc ở trước mặt ta, chắn gió của ta!”
“Vâng.” Thanh Thanh đi tới dựa vào một cái ghế bên tường ngồi xuống, giãn ra chân tê mỏi. Nàng biết, tiểu thư kỳ thực là người nhân hậu cẩn thận!
····················
Trăng tròn sao sáng, gió lạnh phơ phất.
Khó được đêm nay có gió, người thông minh sẽ không ngồi ngốc ở tú lâu, bởi vậy nên Liễu Nguyệt Nhu vung quạt nhỏ, đi dạo quanh Liễu phủ trong đêm.
Đi ngang qua thư phòng của đại ca Liễu Trọng Thi, ngoài ý muốn không có nghe thấy hắn rung đùi đắc ý kéo dài thanh âm ngâm thơ. Liễu Nguyệt Nhu cảm thấy kỳ quái, tiến vào sân của hắn, muốn nhìn một chút xem con mọt sách kia có phải hay không cuối cùng cũng thông suốt.
Liễu phụ là một lòng nhào vào thi thư, không để ý gia sự, tiếc nuối nhất cuộc đời là bản thân mình không thể đi khảo trung tiến sĩ, hi vọng lớn nhất là con có thể tham dự khoa cử, rạng đường công danh. Chịu ảnh hưởng của phụ thân, Liễu Trọng Thi cũng là con mọt sách “Không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc thánh hiền thư”. Nhưng dù sao cũng cùng nương với Liễu Nguyệt Nhu, giữa huynh muội quan hệ coi như thân mật, thời điểm Liễu Nguyệt Nhu nhàn rỗi cũng sẽ đi qua thăm một chút đại ca chui ở trong đống sách, nghe đại ca kia bộ dạng cổ hủ thánh hiền nói một chút.
“Đại ca, nhiều ngày không thấy, có việc gì không?” Lười đi cửa chính, Liễu Nguyệt Nhu theo cửa sổ trèo vào thư phòng, dọn xong tư thế chuẩn bị tiếp thu đại ca lễ nghi cũ kỹ giáo huấn —— “Di? Không có trách móc? Lão ca, ca sao không trách móc ta?” Cuối cùng cũng quen phong cách nàng hành sự sao? Liễu Nguyệt Nhu kinh hỉ nhìn về phía Liễu Trọng Thi, lại thấy hắn ngồi yên ở bên bàn học, tay cầm một quyển thư, hai mắt vô thần nhìn về phía xa xăm.
“Này? Đại ca?” Liễu Nguyệt Nhu thò người ra ở trước mặt hắn vẫy vẫy tay, lại giựt lấy quyển sách hắn đang cầm trên tay, Liễu Trọng Thi thế nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
“Này! Mất hồn?” Bang một tiếng, Nguyệt Nhu mạnh mẽ vỗ vai hắn, khiến hắn kêu một tiếng nhảy dựng lên.”Ai, ta bối thục đọc thánh hiền thư, tự hứa quân tử, xử thế tiện lợi không quan tâm hơn thua, yên ổn tự nhiên. Kinh hách nho nhỏ, lại thất thố đến tận đây? Lão ca, ca như vậy là không được nha!” Liễu Nguyệt Nhu hướng hắn chỉ chỉ, từng bị hắn giáo huần mấy lần, tất nhiên cũng học được một chút.
“Nguyệt Nhu? Muội đến đây lúc nào?” Liễu Trọng Thi đoạt lại thư tịch, “Mau trở về phòng! Tiểu thư khuê các sau khi mặt trời lặn phải ở trong tú lâu, không có người đi cùng thì không được ra khỏi cửa. Nguyệt Nhu, muôi như vậy còn ra thể thống gì!”
Liễu Nguyệt Nhu có tai như điếc, “Đại ca, ca vừa rồi ở phát ngốc cái gì? Có tâm sự a?”
“Đi đi đi, bớt lo chuyện người, có rảnh thì luyện tập nữ hồng.” Liễu Trọng Thi không được tự nhiên xoay người.
Có vấn đề nga! Liễu Nguyệt Nhu tặc lưỡi hề hề kề sát vào hắn: “Phạm vào bệnh tương tư rồi sao? Có người trong lòng à? Là cô nương nhà ai nha?”
Liễu Trọng Thi mồm miệng không rõ đối nàng nói: “Muội muội muội… Muội chỉ là một nữ nhi, làm sao có thể đàm luận việc tư tình nhi nữ, này này… Này còn thể thống gì! Không được lại nói bậy! Muội phải tuân theo giáo huấn của phụ thân…”
“Mặc kệ cái gì phụ ngôn không phụ ngôn!” Liễu Nguyệt Nhu không kiên nhẫn đánh gãy hắn, “Rốt cuộc là cô nương nhà ai? Đã từng cùng người ta nói chuyện chưa? Đã sờ qua tay nhỏ bé của người ta chưa? Hay là đã thân qua miệng rồi?” Con mọt sách này đã thông suốt rồi chưa?
” Muội muội muội… Làm sao có thể nói như vậy, ta đối Cầm Thao cô nương từ trước tới nay luôn kính trọng, lấy lễ tướng đãi, muội, muội làm sao có thể nói được như vậy? Rất không biết liêm sỉ !” Liễu Trọng Thi tức giận đến cả người phát run.
Ngốc nghếch! Liễu Nguyệt Nhu bĩu môi, “Cầm Thao cô nương kia của ca là người nhà ai ? Họ gì? Ngụ ở đâu?” Người con mọt sách này nhìn trúng sẽ có bộ dang gì nhỉ?
Liễu Trọng Thi ngây ngẩn cả người: “Muội, muội làm sao có thể biết Cầm Thao cô nương? Ai nói cho muội biết?”
Trời ạ! Cầu xin hắn không cần ngốc như vậy có được hay không!”Ca vừa mới nói.” Liễu Nguyệt Nhu thật không biết ca ca ngốc như vậy làm thế nào bắt lấy tâm hồn thiếu nữ người ta, khó trách còn ở chỗ này tương tư đơn phương.
“Ta? Ta nói ?” Liễu Trọng Thi ngây người một lát mới phát giác sự tình, “Ta cũng không nói gì! Muội nghe lầm ! Mau trở về phòng! Trễ như vậy không được ở bên ngoài! Đi nhanh một chút đi!” Liều lĩnh, kích động đẩy muội muội xuất môn, phịch một tiếng đóng cửa cài then, rồi mới vô lực ngồi sững trên đất.
Làm sao bây giờ? Nguyệt Nhu đã biết! Trời ơi, làm sao bây giờ? Hắn là người luôn luôn theo quỹ đạo, nhưng lần này lại không khống chế được bản thân mình. Hôn nhân việc vốn nên là cha mẹ định đoạt, qua người mai mối, làm sao có thể trước có tư tình? Nhưng là… Nhưng là, Cầm Thao nha… Liễu Trọng Thi lại si ngốc ngơ ngác nhớ tới kiều nhan tuyệt mỹ kia.
“Này này này! Ca còn chưa có nói cho ta nha! Này!” Liễu Nguyệt Nhu ở bên ngoài gõ cửa, ko thấy có đáp lại liền vòng đến cửa sổ, đang muốn trèo vào, lại thấy đại ca lại là bộ dạng ngơ ngác si tình. Quên đi! Đêm nay tha cho hắn, dù sao cuối cùng nàng cũng sẽ biết ! Liễu Nguyệt Nhu cười đến thật “giảo hoạt” .
··················
Nhã Hương Viện?
Liễu Nguyệt Nhu tránh ở góc đường, miệng mở to đến mức có thể nhét hai quả hồng, không thể tin được những gì chính mắt nhìn thấy.
Nàng trốn từ một nơi bí mật giám thị đại ca hai ngày, chạng vạng hôm nay cuối cùng nhìn thấy đại ca xuất môn , nàng hưng phấn bám theo, lại thấy đại ca lại vào kỹ viện xa hoa nhất bên sông Tần Hoài.
Kỹ viện? Đại ca nàng là tên cổ hủ thủ lễ nha!
Đi! Nàng giật mình như vậy làm cái quái gì chứ! Liễu Nguyệt Nhu khép lại miệng, đứng thẳng người vỗ vỗ ống tay áo dơ. Kỳ thực không có gì đáng kinh ngạc, nam nhân thôi! Cái sự thật này chỉ chứng minh đại ca vẫn là một nam nhân khỏe mạnh. Thật bình thường , không phải sao?
Đang muốn dẹp đường hồi phủ, lại nghe trong Nhã Hương Viện một trận huyên náo, tiếp theo hai hàng thị nữ nối đuôi nhau đi ra cửa, vây quanh một nữ tử mặc vân sa nghê thường đỏ thắm. Là ai vậy? Phô trương lớn như vậy?
Lúc này có người kêu to: “Hoa khôi ra rồi! Hoa khôi ra rồi! Mau đi xem một chút! Đây là hoa khôi năm nay Cầm Thao cô nương!”
Cầm Thao! Hoa khôi? Liễu Nguyệt Nhu chạy tới muốn nhìn thật rõ ràng, lại bị vây bởi đám người cuồn cuộn đi lên như thủy triều. Chỉ mơ hồ có thể thấy được vị Cầm Thao cô nương kia tóc mây trâm cao, dáng người cao ngạo, nơi đi qua đều để lại làn hương thơm. Theo sau nàng là một đám quý công tử quần áo hoa lệ, Liễu Trọng Thi rõ ràng ở trong đó, hắn cùng vài văn nhân bị xa lánh ở vòng ngoài, nụ cười trên mặt vẫn si ngốc ngơ ngác như vậy.
Liễu Nguyệt Nhu tính tiến lại gần nhìn cho rõ, lại bị đám người đẩy cho ngã trái ngã phải, nàng phát hỏa đá văng ra vài tên chặn đường xui xẻo, nhưng lúc xông lên chỉ còn kịp nhìn thấy đoàn người theo sau hoa khôi lên một cái hoa thuyền đèn đuốc sáng trưng, chậm rãi rời bờ, bỏ lại đám người còn đang vây xem say mê.
Liễu Nguyệt Nhu nhíu mày nhìn hoa thuyền dần rời xa. Hoa khôi kia chính là người lão ca thích sao? Thật sự là thảm a. Lần đầu tiên gặp được nữ tử vừa mắt, lại hoa khôi cao không thể với. Dưới váy nàng ta nhiều kẻ hâm mộ như vậy, nào có khi nào để ý tới ca ca nàng, một con mọt sách không tiền không thế? Haiz, vẫn là khuyên đại ca quên nàng đi thì tốt hơn.
Trên thuyền Nhã Hương hoa, Liễu Trọng Thi ngồi ngốc như tượng. Mở nửa miệng, si ngốc nhìn hoa khôi Cầm Thao trên đài đánh đàn.
Thật là một nữ tử cao nhã xinh đẹp nha! Mĩ mạo như thiên tiên hạ phàm, ôn nhu đáng yêu, tri thư đạt lễ, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi; cho dù lưu lạc phong trần, một thân đoan trang tao nhã vẫn không hề nhơ nhuốc. Từ khi tháng trước bị vài bằng hữu cứng rắn kéo hắn đi Nhã Hương Viện gặp qua nàng một lần, hắn liền mê say trong mỹ mạo xinh đẹp tuyệt luân của nàng.
Một kỹ nữ y phục hở hang cười quyến rũ tựa vào trên người Liễu Trọng Thi, “Công tử, ta là Hồng Nhi, công tử họ gì nha?” Liễu Trọng Thi không hề để ý đến. Hồng Nhi ở trên người hắn cọ xát thật lâu vẫn không thu hút được hắn, cuối cùng bực tức phất áo rời đi.
Hừ, lại là một tên bị nữ nhân Cầm Thao kia giả mù sa mưa mê mất hồn mất vía. Xem bộ dạng hắn ngu ngốc thế kia, Cầm Thao kia ánh mắt ở trên đỉnh đầu làm sao có thể coi trọng hắn chứ? Bên kia còn nhiều vương tôn công tử phong lưu phóng khoáng hơn mà đã ra gì đâu!
Hồng Nhi xoay thắt lưng đi trở về lan can, vừa đố kị vừa hâm mộ nhìn một đám quý công tử tranh nhau lấy lòng Cầm Thao, bất đắc dĩ thở dài. Người so với người, vận khí khác nhau a! Bên cạnh lại truyền đến liên tiếp hai ba tiếng thở dài, nàng nhìn lại, cũng là những tỷ muội trong Nhã Hương Viện, người người đều không kiếm được “Sinh ý”, đành phải cùng đứng ở lan can hóng mát.
“Haiz, Cầm Thao có cái gì tốt? Đám nam nhân sao tên nào cũng đều chết dưới chân của nàng?” Một kỹ nữ tròn trịa bất bình mở miệng, lập tức khiến cho mọi người đồng tình.
“Đúng rồi! Không phải đều cùng một giuộc với bọn ta sao, chẳng qua người bộ dạng xinh đẹp một chút, liền bay lên trời!”
“Chính vậy, cả ngày giả mù sa mưa giả dạng cao nhã, kỳ thực vốn chỉ là cái dạng kia! Nam nhân hoàn toàn bị lừa rồi!”
“Cũng đừng nói như vậy, thủ đoạn của người ta so chúng ta cao minh hơn, ít nhất ngươi cũng giả không nổi! Nàng ta hiện tại đang đắc ý, các ngươi đừng trốn ở sau lưng nói nhảm, lỗ tai nàng ta nhạy lắm! Lần trước Hương Liên mắng nàng ta một câu, bị nghe được, lập tức khiến cho ma ma đánh nát hai bàn tay của Hương Liên.”
Mọi người nghe xong liền ngậm miệng lại. Hồng Nhi nhỏ giọng than thở: “Hừ! Ngươi hiện tại đắc ý, chờ ngươi sau này thảm hại, xem ta thế nào chỉnh ngươi.”
Trầm mặc thật lâu, hai kỹ nữ sầu mi khổ kiểm mở miệng: “Haiz, ta mấy ngày nay không có khách nhân đến, nếu vẫn còn như vậy sớm hay muộn cũng bị ma ma đánh chết.”
“Ta cũng vậy nha! Lần này đám lắm tiền đều chạy đến đây chỉ để nghe Cầm Thao đánh đàn. Haiz! Hiện tại trong hầu bao một cắc cũng không có.”
“Nếu Chu công tử đến thăm ta thì tốt rồi! Ta đây liền cả đời không lo ăn mặc!” Một kỹ nữ đột phát kì tưởng.
“Ngươi? Đừng đùa nữa! Chu công tử cho dù đến cũng sẽ không đến thăm ngươi! Hắn lúc nào mà chẳng điểm hoa khôi ? Haiz, nói đến chuyện này, Chu công tử hàng năm đều sẽ đến Tần Hoài chơi bời, năm nay như thế nào còn chưa đến?”
“Các ngươi là đang nói đến Lạc Dương tứ công tử chi nhất Chu công tử sao?”
“Trừ bỏ hắn thì còn có ai? Chu gia có thể xem như thiên hạ thủ phủ , Chu công tử hàng năm đều mang một đống bạc đến Tần Hoài. Haiz, Chu công tử ra tay hào phóng vô cùng, người lại tuấn tú, tỷ muội bồi qua hắn ai cũng đều vui vẻ!”
“Chính vậy! Chu công tử xuất tiền như nước, ai cũng có thể khiến hắn cho bạc, người ta đều gọi hắn là 『tán tài kim đồng 』 nha!” Haiz! Đám kỹ nữ tay chống má dựa ở trên lan can mơ giữa ban ngày —— nếu Chu công tử muốn bản thân mình bồi, nên hướng hắn đòi cái gì thì tốt nhỉ…
··················
Mộng đẹp trở thành sự thật!
Vài ngày sau, các kỹ viện hoa lâu ở Kim Lăng thành đều náo nức: đại tin tức a! Lạc Dương tứ công tử chi nhất Chu công tử đến Kim Lăng!
Ở tiệm bán thứ trang điểm các thứ son bột nước bị tranh mua không còn, ở tiệm vải vật liệu may mặc các màu cung không đủ cầu, chủ tiệm tiệm trang sức kiếm được một mớ nên mặt mày hớn hở, toàn bộ Tần Hoài yên hoa lâm vào trạng thái bán điên cuồng.
Đám nữ tử phong trần liều mình trang điểm, chỉ cầu thu hút tầm mắt của Chu Kính Tổ siêu cấp kim quy tế. Thành tích Chu Kính Tổ được nơi nơi truyền miệng, hắn đi nơi nào, thưởng ai bao nhiêu tiền, tặng ai cái gì, mỗi một tin tức đều khiến các nàng vô cùng kinh thán cùng hưng phấn.
Giữa một mảnh rộn ràng nhốn nháo, chỉ có một người tiều tụy —— Liễu Trọng Thi ôm cây cột, đau khổ ngửa mặt lên trời thở dài: “Ông trời a, trên đời vẩn đục, thanh giả chịu ô, thiên đạo bất công.”
Trời ạ, Chu Kính Tổ kia ăn chơi trác táng, lại muốn làm bẩn Cầm Thao thanh nhã, thật hận ông trời vô tình, thế nhân bị tiền tài mê hoặc, cam nguyện thông đồng làm bậy, Cầm Thao sẽ bị chôn sống đẩy vào giường! Mà hắn chỉ là một văn nhược thư sinh, vô lực ngăn cản… Nga! Liễu Trọng Thi thống khổ hai tay ôm đầu, bi phẫn muốn chết.
“Này! Lão huynh, ăn cơm ! Ăn xong lại thương tâm tiếp!”
Liễu Nguyệt Nhu ợ no nê, vỗ vỗ lưng hắn, ca ca mỗi lần ăn cơm đều phải có người tam thúc tứ giục ngũ thỉnh, thiếu gia hắn năng lực cuộc sống càng ngày càng thấp. Từ khi nghe được tin cái tên Chu gì đó cùng Cầm Thao cô nương của hắn gặp mặt, hắn liền duy trì bộ dáng sắp chết này ba ngày . Nếu không phải hắn là ca ca duy nhất của mình, nàng đã sớm một cước đá hắn đến Thiên Trúc, đỡ phải chướng mắt.
“Không, Cầm Thao đang nguy ở sớm tối, ta như thế nào còn có thể nuốt trôi cơm?” Liễu Trọng Thi thương tâm quay đầu đi chỗ khác. Nhã Hương Viện hôm kia thả ra tin tức: tiết đoan ngọ tháng năm, Cầm Thao cô nương ở trên hoa thuyền cử hành đấu giá khai bao, người ra giá cao nhất sẽ trở thành người đầu tiên của hoa khôi Cầm Thao. Mà Chu Kính Tổ ba ngày trước đi Nhã Hương lâu gặp qua Cầm Thao, nghe nói vừa thấy mặt đã bị Cầm Thao mê hoặc, cũng tính toán tham dự đấu giá lần này. So tài phú của hắn, Cầm Thao có thể nói đã là vật trong bàn tay. Nga! Cầm Thao đáng thương! Một đóa cao quý mảnh mai khuynh thành sắp chịu khổ bị chà đạp…
“Cái gì mà nguy ở sớm tối, đừng nói khó nghe như vậy, thanh lâu nữ tử sớm hay muộn sẽ có một ngày như vậy, nàng ta cũng là tự nguyện. Ca vẫn là sớm ăn cơm đi, chết đói không ai thấy đáng thương đâu!” Liễu Nguyệt Nhu lạnh lạnh nói.
Chuyện Cầm Thao muốn cử hành đấu giá khai bao nàng cũng có nghe nói, nghe nói cái tên Chu gì đó là nhiều khả năng là kẻ thắng thầu. Nhưng, chuyện này không liên quan đến Liễu Trọng Thi hắn, ko phải sao? Dù sao so tài lực của Liễu gia, hắn không bao giờ có khả năng thắng thầu , hết hy vọng sớm một chút cũng tốt, đi tìm nữ tử khác thích hợp hơn mà thích.
“Không! Cầm Thao làm sao có thể là tự nguyện ? Nàng cao thượng như vậy, trong bùn mà không nhơ, nhất định là chủ chứa Nhã Hương Viện bức bách nàng ! Chu Kính Tổ vừa tới Kim Lăng, Cầm Thao liền cử hành đấu giá khai bao, dụng tâm có thể hiểu!”
“Đương nhiên có thể hiểu! Muốn từ trên người Chu công tử đòi hỏi một phen thôi!” Liễu Nguyệt Nhu tiếp lời. Kỳ thực nếu nàng là Cầm Thao cũng sẽ làm như vậy, nghe nói Chu Kính Tổ tiền nhiều như nước, người lại có bộ dạng anh tuấn, nếu Cầm Thao cô nương kia sớm hay muộn cũng phải xuống biển, so với chọn một tên vớ vẩn, Chu công tử vẫn hơn, nói không chừng còn có thể thu tâm của Chu công tử, từ đây thoát ly bể khổ.
“Đúng! Chắc chắn là như vậy! Chủ chứa ham tiền tài, thế là cùng Chu Kính Tổ cấu kết, cứng rắn bức Cầm Thao xuống biển! Cầm Thao cứ như vậy bị hy sinh … Đáng thương Cầm Thao… Cứ như vậy không minh bạch bị người khác thao túng…”
Cái gì cùng cái gì chứ! Liễu Nguyệt Nhu không kiên nhẫn xem thường, ăn cơm xong rồi tính , nàng thấy con chó hoang lần này tốt lắm.
Liễu Trọng Thi vẫn đắm chìm ở trong thế giới bản thân mình: “Cầm Thao hỡi, nàng đoan trang trời sinh, bản thân là yên hoa nữ tử đã là ông trời vô tình, không thể tưởng được hiện tại trong sạch cũng không giữ được… Trời ạ! Ông tội gì đối đãi tàn khốc như vậy một nữ tử? Cầm Thao… Ta lại không có năng lực cứu nàng… Thực xin lỗi…”