XtGem Forum catalog
Yêu Phải Đại Ma Vương Chập 9“Không ngờ anh Trọng Lâm lại chọn quen với cô.” Hạ Lâm oán giận trừng mắt nhìn Hoàng Nguyên Cần, tỏ vẻ chịu đả kích sâu sắc.

Từ sau khi gặp sự cố cái đinh, cô nàng không dám tìm gặp Khang Trọng Lâm, nhưng thói quen theo đuổi đã nhiều năm sao có thể sớm thay đổi, cho nên cô ta đã phái người lén lút theo dõi Khang Trọng Lâm, nhưng cô ta lại không ngờ phát hiện được Khang Trọng Lâm đang ở bên cạnh Hoàng Nguyên Cần.

“Anh ấy rất có mắt chọn người, cho nên mới chọn tôi.” Hoàng Nguyên Cần nói phóng đại.

Thật ra sau khi ở bên cạnh Khang Trọng Lâm, cô đã sớm biết chuyện giữa Khang Trọng Lâm là Hạ Lâm. Sau khi hiểu được Khang Trọng Lâm quả thực cự tuyệt Hạ Lâm, nhưng khi thấy Hạ Lâm cứ muốn lại tiếp cận Khang Trọng Lâm, cô hoàn toàn không hiểu được tại sao.

Sau, nghe nói Hạ Lâm đang có mối quan tâm khác, lực chú ý đã bị dời đi, hôm nay lại chạy tới khóc lóc với cô, chắc hẳn là do cô ta không cam tâm và vẫn còn kiêu ngạo muốn phá bĩnh, thật ra cô đã sớm đối với Khang Trọng Lâm không để ý những chuyện tình như vậy.

Hạ Lâm tức giận trừng mắt liếc nhìn cô, “Hoàng Nguyên Cần, tôi nói cho cô biết một chuyện.”

“Chuyện gì? Cô nói đi!”

“Tuy rằng chúng ta học cùng một khóa, nhưng tôi chưa từng thích cô.” Hạ Lâm kêu lên.

“À, không sao cả.” Hoàng Nguyên Cần nhún vai. Dù sao hai người họ cũng không có giao tình gì, đối với cô mà nói chuyện này chả có gì. Trên đời này không có biết bao nhiêu người qua lại bên cạnh bản thân, luôn luôn có một số người không hợp với mình.

Hạ Lâm thấy cô không phản ứng, lại nhịn không được lớn tiếng nhắc lại, “Sao anh Trọng Lâm lại chọn yêu cô cơ chứ? Cô không đẹp, không thông minh, không nổi bật, chỉ là một kẻ nghèo kiết xác bình dân, sao anh ấy lại coi trọng cô chứ?!”

Đây là điều mà cô ta suy nghĩ mãi không ra, nếu Khang Trọng Lâm chọn một thiên kim tiểu thư thì cô không nói gì, nhưng anh lại chọn một người chẳng có gì tương xứng là Hoàng Nguyên Cần.

“Thật ngượng.” Hoàng Nguyên Cần hoàn toàn tỏ ra lơ đễnh, cười hì hì nói: “Nhất định là mắt anh ta như con sò cụp miệng, mới có thể coi trọng người tầm thương như tôi.”

Dù sao hiện tại cô là người Khang Trọng Lâm lựa chọn để yêu, nhưng lời phê bình ghen ghét của người ngoài, cô đều mắt điếc tai ngơ.

“Thật sự là rất kì quái!” Hạ Lâm nhịn không được thét chói tai.

“Có gì mà kì quái, sức hấp dẫn của tôi người bình thường không thể chống cự, cô không biết sao?” Cô lại mặt dày tự thổi phồng bản thân.

“Cô thật không biết xấu hổ!” Hạ Lâm ngây thơ kêu lên.

“Hạ Lâm, bạn học vô duyên, cô cũng không nên ở đây nói lớn tiếng nói bậy, mong là cô hãy duy trì chí chất nhã nhặn của mình được không?” Cô tỏ ra thần bí nhìn cô ta, “Nghe nói gần đây máy tay phóng báo lá cải hay lui tới nhà ăn, trăm ngàn lần cô đừng để bị chụp lại ảnh, lỡ may….”

“Lỡ may cái gì?” Hạ Lâm lo lắng hỏi.

“Cô có biết dạo này máy tay báo lá cải rất độc địa, lúc nào cũng phát biểu bừa bãi, nói không chừng việc hôm nay cô to tiếng lại bị lời văn của bọn họ viết thành một tiêu đề về một người phụ nữ ghen tuông, biến thân thành một kẻ chanh chua chửi đổng.”

Hạ Lâm cứng lại, vội ngậm miệng lại, đoan chính ngồi xuống, mỉm cười tao nhã.

“Đúng rồi, đúng là như vậy, chúng ta nói chuyện nên duy trì dáng vẻ như vậy, sẽ không để cho người ta viết bậy bạ.” Hoàng Nguyên Cần rất muốn quay đầu cười ầm lên, may mắn là cô là người bình thường, không thì sống như vậy cũng thật vất vả.

“Đúng vậy! Bọn báo lá cải đó như là quỷ hút máu, nhất định tôi sẽ không để bọn họ nắm được nhược điểm.” Hạ Lâm cũng khó chịu kể lể, “Lần trước tôi tham gia một chương trình thời trang, vì cảm thấy quá hâm mộ nhà thiết kế mà chạy tới tính ôm ông ta, kết quả mớ báo lá cải kia lại độc ác viết rằng tôi nổi lên thú tính, cười dâm đãng hôn người ta…. Khiến cho tôi bị ba tôi mắng.”

Nói đến mấy tờ báo lá cải, vẻ mặt Hạ Lâm tỏ ra tội nghiệp và chua xót vô cùng, hồn nhiên quên mất mình đang tìm Hoàng Nguyên Cần tính sổ.

Hoàng Nguyên Cần cũng vô cùng đồng tình, “Thật thảm, nhưng mà đối phó với bọn họ chỉ có biện pháp là giữ gìn bản thân, có như vậy mới không bị họ tóm gáy, đúng không?”

Nghe lời an ủi của Hoàng Nguyên Cần, trong phút chốc Hạ Lâm tỏ ra nghi hoặc, cô ta quay qua chăm chú nhìn người bạn cùng trường tầm thường của mình.

“Hoàng Nguyên Cần, tôi còn tưởng cô khó ở chung, nhưng hiện tại tôi lại đột nhiên phát hiện, hóa ra cá tính của cô cũng rất tốt.”

Hoàng Nguyên Cần phì cười, lại lập tức đứng đắn, “Cô cứ ở gần tôi lâu, sẽ nhận ra nhiều ưu điểm của tôi.”

Hạ Lâm ngập ngừng một lát mới nói, “Vốn dĩ tôi nghĩ việc cô đoạt lấy anh Trọng Lâm là một tội ác quá lớn, cũng là khiêu khích quá lớn đối với tôi, không biết vì cái gì, hiện tại tôi lại không cảm thấy khó chịu.”

“Ồ?”

“Tuy rằng cá tính của cô kì lạ khó hiểu, tầm nhìn hạn hẹp, hơn nữa luôn làm theo ý mình, nhưng có lẽ chỉ cô mới hiểu tôi đang nghĩ gì.”

“…” Hoàng Nguyên Cần bất đắc dĩ thở dài, Hạ Lâm vừa mới nói cô có tính cách tốt, ngay sau đó lại nói cá tính cô khó hiểu. Ô, tính tình thiên kim tiểu thư quả như thời tiết mùa hè, thật hay thay đổi!

“Nếu không phải anh Trọng Lâm không có mắt nhìn như vậy, tôi cũng không muốn mình chỉ có tình cảm đơn phương hoa cỏ.”

Hoàng Nguyên Cần mở to mắt chớp chớp, cá tính trời sinh bỡn cợt của cô khiến cô nhịn không được phụ họa: “Đúng đúng, cô xinh đẹp như vậy, lại còn trẻ, còn có biết bao nhiêu danh môn thứ hai, thứ ba, thứ tư để cô chọn, thân gia bối cảnh đều xuất sắc hơn Khang Trọng Lâm, hơn nữa nhất định còn yêu cô đến chết.”

“Đúng vậy! Những lời cô nói chính là những điều tôi đang nghĩ.” Hạ Lâm đang rưng rưng lại tỉnh táo lại, “Thật ra tôi đã sớm thích một người, lúc còn đi học tôi và anh ta thường bên cạnh nhau, nhưng mà anh ta là người ngoại quốc, lại không có gia thế tốt… Nếu không phải ba tôi luôn quản lí tôi nghiêm ngặt, tôi cũng không dời mục tiêu của mình. Hơn nữa mắt nhìn của anh Trọng Lâm thật kém, điều kiện cũng kém, mất tư cách theo đuổi tôi rồi.”

Khóe miệng Hoàng Nguyên Cần hơi nhếch, không biết nên cười hay nên nhịn.

Hạ Lâm lại kiêu ngạo tiếp tục nói: “Vài hôm nữa tôi sẽ chỉnh đốn lại diện mạo, spa toàn thân, sau đó bay đi tìm người trong lòng mình, anh ấy so với Trọng Lâm còn đẹp trai hơn một trăm lần, lại còn là người đàn ông tốt.”

“Cố lên! Cố lên!” Hoàng Nguyên Cần vui vẻ ở một bên phất cờ hò reo, “Mau đi!”

Vào giữa mùa hạ, mỗi ngày bình ổn trôi qua, cảm tình của Khang Trọng Lâm và Hoàng Nguyên Cần cũng ngày càng ổn định. Bởi vì Khang Trọng Lâm vừa đấm vừa xoa, cô cũng bàn với anh chuyện ở chung, tính toán ngày, hai người bên nhau cũng gần một năm.

Hôm nay, Tân Khải bị ba mình phái đi trấn thủ ở Mĩ gần nữa năm gọi điện thoại hên cô đi ăn tối, cũng đúng lúc Khang Trọng Lâm đi miền Nam công tác, cho nên Hoàng Nguyên Cần quyết định gạt anh một mình đi đến cuộc hẹn, dù sao cũng không cần nói cho anh biết, anh sẽ không ghen lung tung, sau đó, Tân Khải biết chuyện cô và Khang Trọng Lâm cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng rất phong độ chúc mừng bọn họ.

Thật ra anh ta luôn có tình cảm tốt với Hoàng Nguyên Cần, nhưng lại không muốn chia tay bạn gái, dù sao vì để ý một thân cây mà buông tay cả khu rừng không phải là tác phong của anh. Nhưng mà hiện tại biết anh họ và cô đang ở bên nhau, anh ta cũng rất vui.

Hoàng Nguyên Cần tự cho là chuyện cô vụng trộm đi ăn với Tân Khải có thể dấu được Khang Trọng Lâm, lại không ngờ Tân Khải lại gọi điện thoại cho Khang Trọng Lâm, chúc mừng anh và cô yêu nhau.

Khang Trọng Lâm biết cô lại một mình đi ăn tối với Tân Khải, vô cùng tức giận. Tuy rằng Tân Khải chủ động gọi điện thoại chúc mừng tình cảm của bọn họ, nhưng anh vẫn chưa có cách nào quên được chuyện Tân Khải tặng hoa cho Hoàng Nguyên Cần, càng không thể không để ý tới việc cả hai người rất thân thiết với nhau, hơn nữa anh dám cá rằng, trước kia Tân Khải cũng có ý với cô, nếu không sẽ không tìm cách gặp cô nhiều lần như vậy.

“Sau này em ít gặp Tân Khải đi.” Đến nửa ngày làm việc, rốt cục Khang Trọng Lâm không để đè nén được sự ghen tuông trong lòng, quyết định ra quyết sách với Hoàng Nguyên Cần.

“Vì sao? Anh ấy là em họ anh đó.” Hoàng Nguyên Cần vô tội nói.

“Không phải lần trước em đồng ý với anh không ăn cơm với người đàn ông khác?”

“Nhưng mà, Tân Khải là em họ anh, không tính là người đàn ông khác!” Anh im lặng một lát, con ngươi đen u ám nhìn cô chăm chú một lúc mới tiếp tục nói: “Công ty cậu ấy gần đây bầu lại ban giám đốc, cho nên cậu ta rất bận, chờ một thời gian nữa hãy tìm cậu ấy.”

“Phải không?” Cô buồn bực nhìn anh, “Nhưng sao đàn anh nói là cuối tuần rảnh, anh ấy mời chúng ta đi ăn cơm?”

“Cậu ta nhàn rỗi vậy sao?” Có lẽ anh nên gọi điện thoại, nói cậu ta không hẹn nữa.

“Bởi vì anh ấy nói có một nhà hàng đồ chay khá ngon, cho nên mới mời chúng ta tới ăn.”

“Anh không rảnh.” Anh thẳng thừng nói.

“Em tự đi.”

“Không được.”

“Vì sao?”

“Anh nói không được là không được.” anh định đoạt, “Hơn nửa tuy rằng Tân Khải là người nhà, nhưng cậu ta vẫn là đàn ông, em lại đi ăn với đàn ông khác à? Chẳng lẽ em không nghĩ tới anh sẽ để ý tới sao?”

“Anh ghen sao?” Cô hồ nghi hỏi, tuy rằng bị anh trừng mắt đến lức da đầu run lên.

“Hoàng Nguyên Cần!” Anh nhịn không được rống giận.

“A… Đột nhiên em thấy đau bụng. Nhất định là do ăn đồ chay quá nhiều, em muốn đi WC.” Nói xong chạy nhanh như chớp vào WC, để anh đứng lại một mình thở dài.

Khang Trọng Lâm quả thực tức giận chuyện cô không coi lời anh ra gì, cho nên cả ngày đều lạnh lùng với cô. Hoàng Nguyên Cần cũng không để ý, dù sao ở chung mấy tháng nay, cô đã hoàn toàn hiểu rõ tính cách của anh. Anh là một người có cá tính kiêu ngạo, đại khái là lần đầu tiên có người không nghe lời anh! Cho nên anh cũng phải dùng tới phương thức này cứu giúp lòng tự trọng của mình.

Tuy nhiên dù cô đã tìm hiểu tính cách quỷ dị của anh, cũng không có nghĩa là người khác cũng biết, cho nên cả công ty nguyên một ngày chìm trong không khí âm u, mọi người không dám tùy tiện vui đùa, ngược lại còn phải im lặng làm việc.

Từ ngân hàng trở về, Tiểu Phân hết nhìn đông lại nhìn tây một hồi mới tò mò: “Tổng giám đốc đi chủ trì hội nghị rồi?”

“Ừ.”

“Tổng giám đốc làm sao vậy? Tâm tình ngày hôm qua còn tốt vậy, sao đột nhiện tâm tình hôm nay lại như vậy?” Tiểu Phân tới gần cô, kề tai nói nhỏ, “Không có việc gì làm sinh nhàm chán?”

Thật ra Khang Trọng Lâm là người dễ ở gần, nếu tâm tình anh tốt, còn có thể tăng lương, mời rượu, hoặc là nói vài câu hài hước, nhưng một khi công việc có trục trặc hay quá nhàm chán, lại bắt đầu thể hiện bản chất độc tài, nếu không phải ban xuống một đống việc, hoặc là lên cơn đập phá vài thứ, mấy tháng gần đây cô đã nắm rõ cá tính của anh.

“Tôi cũng không biết, bệnh thiếu gia của anh ra mỗi lần phác tác là như vậy!” Hoàng Nguyên Cần thuận miệng nói. “Vậy là sao?”

“Cô không phát hiện ra sao?” Hoàng Nguyên Cần cười hì hì nói: “Mặc dù tổng giám đốc là người tài hoa, có năng lực, nhưng lại là người kì dị siêu cấp, tâm tình không tốt sẽ trừng mắt mọi người, công tác không có tính thử thách sẽ không nhận, ngay cả rau dưa trong bữa trưa, đối tác đẹp trai như vậy anh ta cũng xoi mói cho bằng được, không phải là bệnh thiếu gia thì là gì?” Những lời cô nói không phải là bịa đặt, những lời này đều có căn cứ nha!

“Nhưng bởi vì tổng giám đốc có bản lĩnh, cho nên dù anh ta làm chuyện gì, mọi người cũng không cảm thấy ngán, ngược lại cảm thấy anh ấy rất ngầu, siêu tính cách.” Tiểu Phân nói, hai mắt sáng lên.

“Bởi vì cái sự sùng bái mù quáng của các cô, mới có thể tạo nên tính cách cổ quái của anh ta. Cô đã quên lúc trước biệt hiệu của anh ta là đại ma vương sao?” Hoàng Nguyên Cần cố ý nói xấu hình tượng của anh với đồng nghiệp, “Thật ra anh ta rất xấu tính, thích trêu cợt người khác, cá tính tự cao tự đại, bản tính chiếm đoạt cao, hơn nữa lại hay ghen.”

“Ghen?” tiểu Phân nhíu mày. Hoàng Nguyên Cần mới phát hiện mình lỡ miệng, vội vàng bổ sung: “Hơn nữa tôi phát hiện một bí mật độc ác.”

“Bí mật gì?” Vừa nghe hai chữ bí mật, tiểu Phay quên ngay truy vấn chuyện ghen. Cô ngừng lại một lát tỏ vẻ huyền bí, sau đó chậm rãi nói: “Tổng giám đốc chỉ cần bắt đầu cảm thấy nhàm chán, sẽ trở nên siêu cấp ác liệt, sau đó đày đọa người.”

“Có hả?” Vẻ mặt tiểu Phân hoài nghị, cho tới giờ cô chưa từng thấy tổng giám đốc như vậy. Cho nên hơi cảnh giác.

“Có mà.” Cô dùng sức gật đầu, “Lần trước anh ta gọi tôi tớ nhà làm báo cáo bản vẽ, thế mà lại mời tôi anh bánh ngọt!” Tiểu Phân không lưu ý chuyện Hoàng Nguyên Cần tới nhà tổng giám đốc, ngược lại còn ngạc nhiên về vụ bánh ngọt.

“Là loại bánh ngọt quỷ quái nào?” Sao nghe như trò đùa trẻ con vậy?

“Vừa đắng vừa ngọt.” tiểu Phân nghe vậy cau mày le lưỡi, “Nhất định rất ghê tởm.”

“Rất ghê tởm đúng không! Nhưng mà tôi vẫn nhẫn nại nuốt vào.” Hoàng Nguyên Cần kiêu ngạo nói.

“Thật là đáng thương.” Tiểu Phân đồng tình nhìn cô.

“Thật ra còn đáng thương hơn.” Hoàng Nguyên Cần dường như cố ý nhào nặn lên một thủ trưởng ngược đãi tinh thần, “Có một lần anh ta mời tôi ăn một loại kẹo đậu.”

“Nghe có vẻ được.”

“Nhưng kẹo đậu này lại có bí mật bên trong. Đây là loại kẹo tổng thống Mỹ thích ăn, nhưng mà tổng giám đốc quả không phải là người bình thường, anh ta mời tôi ăn kẹo đậu có vụ bùn đất với vị cứt mũi.” Kể lại chuyện bị anh trêu đùa đến kinh ngạc, Hoàng Nguyên Cần nhịn không được tức giận.

“Cái gì?” tiểu Phân trừng mắt.

“Thật ghê tởm đúng không!” Nghe thế tiểu Phân kinh ngạc hỏi lại: “Cái vị cứt mũi có vị thế nào?”

“À, … làn lạt.” Hoàng Nguyên Cần đứng đắn nói.

“Tôi muốn điên rồi… Ha ha ha…” Tiểu Phân mở lớn mắt, muốn buồn nôn lại không nhịn được cười ha ha.

“Tôi cũng muốn điên lên rồi.” Hoàng Nguyên Cần cười theo, hai người cười đùa.

“Hai người thoạt nhìn rất nhàn rỗi, vậy lát nữa việc giám sát quay chụp quảng cáo giao cho các cô.” Thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng cả hai.

Hoàng Nguyên Cần cứng đờ, tuy rằng văn phòng có máy lạnh, nhưng lại cảm thấy lưng bắt đầu đổ mồ hôi. Khang Trọng Lâm vốn nói phải đi họp, lại không biết khi nào đứng ở sau lưng cả hai, hơn nữa hiểu nhiên là đã nghe hết điều cả hai nói.

“Tổng giám đốc, ngài họp xong rồi sao? Vừa lúc tôi phải đi tới phòng hành chính một chuyến, giám sát cứ giao cho Hoàng tiểu thư vậy.” Nói xong, tiểu Phân lươn lẹo không có nghĩa khí chạy mất, để lại Khang Trọng Lâm và Hoàng Nguyên Cần mắt to trừng mắt nhỏ.

“Theo anh vào.” Anh kéo cô vào văn phòng, khóa cửa lại.

Cô bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho sợ tới mức không dám động đậy, cứng ngắc ngồi ở trên ghế.

Anh bước từng bước lại gần, khiến cho cô thở dốc.

“Ha ha.. Em chỉ nói giỡn thôi.” Rốt cục cô không chịu nổi áp lực, lắp bắp nói, “Anh biết đấy, đi làm nhiều khi rất nhàm chán, cho nên nếu như nhiều chuyện trở thành thú vui của em anh cũng không cần để ý.”

“Anh hay ghen? Anh là đại ma vương? Còn có bệnh thiếu gia?” Anh thuận thế bắt lấy cánh tay của cô, nhìn chằm chằm đôi mắt trong veo của cô.

Cô chột dạ giật mình, đành run rẩy lộ ra nụ cười nịnh nọt, “Anh yêu, đừng nóng giận, chỉ là nói đùa.” Cô giống như an nủi vỗ vỗ ngực anh, hy vọng anh không lộ ra biểu tình hung hăng.

“Hóa ra anh có nhiều khuyết điểm như vậy.” Anh không tiếp thu sự trấn an của cô, vẫn bám lấy đề tai, hai trong mắt cũng không kiềm chế được tràn ra ý cười.

“Vốn là vậy.” cô lộ ra vẻ tươi cười, biết anh hơi khó chịu, nhưng không đến nỗi tức giận, vì thế nói thẳng: “Không phải trước kia anh hay bắt nạt em sao? Em chỉ tìm cơ hội báo thù một chút thôi. Hơn nữa em chỉ nói đại, tiểu Phân sùng bái anh như vậy, nhất định sẽ không để bụng đâu.”

“Phải không?”

“Đương nhiên rồi.” Cô đứng dậy, nịnh bợ hôn lên khuôn mặt anh nhiều cái hôn, đến khi thần sắc anh khôi phục bình tĩnh hơn nữa còn có nét cười, cô mới thở ra một hơi.

Thấy tâm tình anh tốt lên, cô bắt đầu lén lút đi về phía cửa, miễn cho việc lại chọc cho anh giận lên.

“Đi đâu?”

“Đi ra ngoài làm việc.”

“Không cho.” Anh ôm lấy cô từ phía sau, khiến cho cô không thể động đậy.

“Anh yêu, em cũng không muốn. Nhưng em là người phụ nữa đầy hứa hẹn, không muốn bỏ dở việc làm, như vậy rất có lỗi với lương tâm mình.”

Anh ôm chặt lấy cô, hôn gáy của cô, lẩm bẩm nói: “Mỗi lần anh hôn em ở văn phòng, em đều tìm cớ.”

Cô cười gượng vài tiếng, thật sự là bởi vì gần đây số lần anh giở trò với cô càng ngày càng nhiều, cô lo lắng tình cảm của cô và anh sẽ bị phát hiện, như vậy trước mặt đồng nghiệp cô sẽ không được tự nhiên. Hơn nữa, gần đây dường như anh đã hôn cô thành nghiện, ba lần bảy lượt nhân cơ hôi hôn trộm cô vài lần, có vài lần xém chút nữa bị người khác phát hiện.

“Đừng hôn em nữa, tránh ra…”

“Anh không khống chế được, hơn nữa hôm qua em còn chọc cho anh giận, đến bây giờ anh vẫn chưa phát tiết hoàn toàn.” Anh không ngừng hôn bờ gáy ngọc của cô, một tay trượt lên ôm lấy bầu ngực tròn, trầm thấp nói bên tai cô.

Ngày hôm qua vì chuyện của Tân Khải, bọn họ cãi nhau một chút, đêm đó Khang Trọng Lâm dường như muốn phát tiết cơn gian và bực bội, trừng phạt cô suốt một đêm, khiến cho cô mệt mỏi đến không đứng dậy nổi.

“Đêm qua còn chưa đủ sao? Hơn nữa giờ đang là lúc đi làm…” Cô muốn ngăn cản nhưng lại không chống cự lại nỏi sự trêu chọc của anh, chỉ chốc lát cô chỉ có thể thở hồng hộc, mềm nhũn tựa vào tường.

“Em đừng tưởng rằng có thể tránh né anh…” Anh nỉ non bên tai cô, đầu lưỡi linh hoạt liếm dọc vành tai cô.

“Không…” Cô cắn môi dưới, sợ hãi bản thân không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ.

Một tay anh vuốt ve bộ ngực đầy đặn của cô, một tay kia không khách khí luồn vào bên trong váy ngắn, trực tiếp công kích cấm khu giữa hai chân, cách lớp quần mỏng, anh hưng phấn phát hiện sự trêu chọc của mình phát huy tác dụng.

“Quả nhiên là đã ướt…” Anh mỉm cười, vừa lòng phát hiện vẻ hưng phấn và biểu lộ khao khát của cô. Tay anh vẫn cách lớp quần mỏng manh trêu chọc nơi mẫn cảm của cô, khiến cô mềm nhũn dựa vào tường, không ngừng thở dốc.

“Thật ra em cũng rất mong chờ anh nhỉ?” Anh xoay người cô, để cô dựa lưng vào tường. Tiếp theo anh kéo váy ngắn của cô lên, cũng tuột quần lót của cô xuống.

“Trọng Lâm…” Cô yêu kiều khẽ gọi.

“Em yêu, anh không thể nhẫn nại.” Anh nói xong, liền phóng xuất dục vọng nam tính sớm đã cương cứng, thoải mái tiến thẳng vào trung tâm hoa huyệt ướt át.

Cả người cô run lên, suýt chút nữa đứng không vững.

“Như vậy quá kích thích…” Hơi thở của cô hỗn loạn.

“Như vậy mới có lạc thú.” Anh nhếch miệng cười, “Vừa rồi là ai nói anh xoi mói, có bệnh thiếu gia? Anh liền biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn cho em xem.”

Mỗi lần cô muốn phát ra tiếng rên rỉ, lại cố gắng mím môi nén lại, anh liền cố gắng cắm sâu vào trong cơ thể cô, khiến cho cô không thể không thừa nhận, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh, để mặc thân thể run rẩy.

Anh ra sức va chạm bên trong cơ thể ẩm ướt của cô một hồi, lại quay người cô lại, khiến cho cô đối mặt với vách tường, để bản thân ôm lấy vòng eo nhỏ của cô từ phía sau.

“Nhẹ một chút.” Cô nhịn không được thở phì phò nói.

Cô uốn cong thắt lưng chống tay lên vách tường, lại xấu hổ không thể ức chế được dục vọng dâng trào. Lúc này cô nghe rõ có tiếng bước chân đi về phái văn phòng của anh.

“Thật sự có người…” Đột nhiên cô giật mình, muốn quay đầu ngăn cản sự xâm lược của anh, càng sợ hãi có người đẩy cửa vào.

“Không có sự chấp thuận của anh, không ai dám vào.” Anh nói nhỏ bên tai cô, trấn an. Cô bị anh áp chế trên vách tường, tai nghe rõ từng bước chân, nhưng phần bên dưới cơ thể đang kết hợp với anh không ngừng mẫn cảm bởi cảm giác ngứa ngáy khô nóng.

Vì lo lắng tiếng rên rỉ của mình khiến mọi người chú ý, cô lập tức đưa tay bịp miệng mình.

“Không nên phân tâm.” Anh lại cố ý đưa đẩy thật mạnh trong cơ thể cô vài cái.

Cô cắn môi dưới thừa thận sự xâm nhập của anh, hơi thở ngày càng đứt ngắn, hai gò má hồng phớt, ngay cả bụng cũng co rút theo tiết tấu. Cả người cô mềm nhũn tựa vào bức tường, cảm thấy cảm giác co thắt trong cơ thể dâng trào, không tự chủ phối hợp lại sự xâm nhập của anh. Anh lại mãnh liệt xâm chiếm, khiến cho mật dịch trơn bóng bên trong cơ thể cả hai hòa hợp, khoái cảm nhẹ nhàng vui vẻ tuôn trào.

Theo luật động càng ngày càng mãnh liệt của anh, khoái cảm tê dại càng lúc càng thổi quét vây quanh cả hai…

Buổi chiều lúc 2 giờ, Khang Trọng Lâm sảng khoái từ bên ngoài đi đến, tiểu Phân lập tức sùng bái nhìn về phía anh.

“Tổng giám đốc, ngài đã trở lại.”

“Tổng giám đốc?” Vốn đang sửa sang lại văn kiện, Hoàng Nguyên Cần bị giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, “Không phải ngày mai anh mới về sao?” Buổi sáng lúc ra khỏi cửa anh nói phải đến chỗ đối tác họp, ngày mai mới trở lại công ty, còn muốn cô trở về nhà trước.

“Không có cách nào khác, anh nhớ thư kí của mình.” Con ngươi đen của anh tỏ ra không có ý đồ tốt, sau đó đột nhiên cúi người hôn lên khóe miệng cô.

Ngay lập tức Hoàng Nguyên Cần hóa đá.

“A…” Tiểu Phân kinh hãi kêu lên, trố mắt nhìn cả hai, suy nghĩ nhanh chóng trượt đi, nhớ tới dấu hôn trên cổ Hoàng Nguyên Cần, cả người ngây ra.

Chả trách mỗi lần thấy chị Hoàng từ phòng tổng giám đốc đi ra đều đỏ hồng mặt, hóa ra… Khang Trọng Lâm đảo mắt nhìn về phía Hoàng Nguyên Cần đang trừng mắt nhìn anh, anh lập tức khôi phục thần sắc tự nhiên đi vào văn phòng anh.

Ai bảo cô cố ý tuyên truyền tính xấu của anh, giờ cơ hội trả thù đã đến.

“Hai người…” Tiểu Phân la lên, nhìn tới nhìn lui Hoàng Nguyên Cần đang cứng ngắc cả người. Hóa ra con muỗi lớn cắn cổ chị Hoàng chính là tổng giám đốc, hóa ra bọn họ đã sớm có quan hệ mờ ám!

Oa! Tin mới, tin trọng đại…

Chỉ trong một buổi chiều, “chuyện tốt” của Hoàng Nguyên Cần và Khang Trọng Lâm đã truyền khắp công ty, Hoàng Nguyên Cần âm thầm buồn bực hành vi của anh, nhưng anh lại tỏ ra đúng tình hợp lý hỏi cô hiện tại có phải người yêu của anh không.

Thật sự là oan uổng nha! Cô nào có gan hùm mà can đảm lắc đầu, nhưng chỉ có cảm giác sinh hoạt cá nhân sẽ có chút thay đổi.

Nhưng mà nếu đã công khai, cô chỉ có thể thuận theo.

Vào lúc ban đêm, Khang Trọng Lâm và Hoàng Nguyên Cần đường hoàng nắm tay, mười ngón quấn quýt cùng nhau rời khỏi công ty.

Vừa về nhà tắm rửa xong, cô ngồi đọc tạp chí bên cạnh anh.

“Mát xa cho em.” Cô chu cái miệng nhỏ, hai mắt rạng rỡ nhìn anh. Ở công ty, tuy cô bị anh sai bảo, nhưng ở nhà, cô có thể sai khiến anh, rất công bằng.

“Chờ một lát, anh phải xem xong thứ này.”

“Hôm nay đi làm người ta đứng lâu như vậy, hai chân rất mỏi, anh cũng không thể mát xa một chút sao?” Cô dụi mạnh vào cánh tay anh, nũng nịu.

Anh buông tư liệu, nhìn ánh mắt đáng thương của cô, vươn tay kéo cô lại gần, nhấc chân cô đặt lên trên đùi anh, một tay nhẹ nhàng mát xa chân của cô.

“A… Phía dưới một chút.” Cô híp mắt, vẻ mặt sung sướng chỉ huy.

“Như vậy à?”

“Ừ… Dùng lực một chút.”

“Phu nhân, dùng lực như vậy được chưa?” Anh buồn cười hỏi. Ở công ty anh là thủ trưởng, về nhà, anh là nô tài.

“Rất đúng, anh có tài mát xa trời cho.” Cô mở mắt ra, cười hi hi.

Anh mỉm cười, bàn tay to bắt đầu di động trên đùi cô, “Tiểu Cần, dạo này em mập lên một chút thì phải?”

“Đâu có?” Cô mở to mắt, trừng mắt nhìn anh, “Anh không nên nói bậy.”

Vẻ mặt anh đứng đắn, “Anh nhớ rõ trước kia chân em thon dài, khóa lấy thắt lưng anh rất có lực…”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Cô đỏ mặt che miệng anh lại, ngăn cản anh nói tiếp. Anh buồn cười gỡ tay cô ra, “Không sao! Cho dù em béo như heo mẹ, anh cũng sẽ thích em.”

Cô bỉu môi, vừa tức giận vừa buồn cười, “Heo mẹ đều nặng cả trăm kg, em không béo như vậy.”

“Được, anh sửa lại.” Anh cười nói, “Cho dù em béo như heo con, anh cũng sẽ thích em.”

Cô trừng anh, tròng mắt đen lúng liếng đảo một vòng, lập tức tặc lưỡi cười, “Cho dù anh bị hói đầu, cử động không tiên, cần người bón cho ăn, em cũng không vứt bỏ ăn, cùng lắm thì tìm người tới chăm sóc cho anh.” Cô thông minh đáp trả anh.

Anh ngạc nhiên, lập tức cười to. Cô cũng theo tiếng cười của anh mà tươi cười.

Tình yêu, hiện tại đối với anh mà nói, không phải là bình thường mà lại làm cho người ta có cảm giác quen thuộc sao?

Toàn văn hoàn
game danh bai bigkoolBigkool - Game Đánh Bài Siêu Giải Trí
Giải tỏa đam mê, tham gia cộng đồng giải trí với hàng triệu người...
game khu vuon tren mayKhu Vườn Trên Mây - Đẳng Cấp Game Trồng Trọt
Tựa game trồng cây ăn khách nhất mọi thời đại, siêu phẩm đích thực của VNG...